“Phải trải qua nhiều biến cố, để biến cố bào mòn hết những gai góc trong lòng, người ta mới bắt đầu sống bình thản được.
Phải đi qua những con đường phố thị tấp nập, mới thấy lòng bình thản khi ngồi nhìn con đường mòn nhỏ chạy quanh đồi.
Phải bao năm bôn ba giữa chốn phù hoa, mới thấy lòng bình thản khi ngồi ăn một đĩa rau rừng.
Phải lắng nghe bao chuyện thị phi của cuộc đời, mới thấy lòng bình thản khi nghe tiếng róc rách của con suối nhỏ trước nhà.
Phải đi qua những cơn mưa nơi đường trần ướt áo, mới thấy lòng bình thản giữa một ngày mưa mờ núi.”